'Cái rét Hà Nội cuốn tròn lấy em, đẩy bước chân em lang thang ra Hồ Gươm. Nhìn kìa, Hồ Gươm cũng không hơn gì em, co ro trong giá rét cô đơn đến lạnh người'.
Bạn Nguyễn Thị Bích Ngọc chụp bộ ảnh Hồ Gươm một ngày đông trong nỗi nhớ người yêu. Bộ ảnh như một món quà dành cho người ấy: " - Anh đi nhé! Ánh mắt anh nhìn em hun hút. Em không đủ can đảm nhìn sâu vào đôi mắt ấy, em quay mặt bước đi trước khi anh lên ô tô. Tiếng xe nổ máy, tiếng bánh xe lăn... Bước chân em chông chênh và lòng hoang vắng đến vô cùng, nước mặt trực trào ra, em vội ngửa mặt lên trời và chớp mắt thật nhiều trong nỗi nhớ anh quay quắt. Suốt tháng ngày em cứ quay tròn trong nỗi nhớ, vừa gặp đã nhớ, chưa xa cũng đã nhớ".
Nhìn dãy ghế đá bơ vơ trong gió lạnh lòng em cồn lên nỗi nhớ.
Tháp cổ trầm mặc.
'Chiều nay mình ta lang thang trên phố nhạt nhòa...'
'Sương giăng trắng niềm mong chờ'.
'Chợt chiều đông lạnh giá đến bơ vơ'.
Bài hát của Phú Quang ùa về trong em.
'Cố gắng, cố gắng nhé, nhưng rồi em đã không thể gắng nổi, nước mắt cứ lặng lẽ rơi. Biết bao giờ anh mới trở lại Hà Nội cùng em?'
No comments:
Post a Comment