Quần áo tơi tả, co ro, nước mũi chảy dài như con đỉa bám lấy môi trên, miệng nhai ngấu nghiến nắm xôi nguội lạnh... Biên cương xứ Nghệ vẫn còn đó trẻ em lang thang giữa tiết trời lạnh cóng xé da, cắt thịt.
Những ngày đầu năm 2011, chúng tôi ngược rừng xứ Nghệ làm một chuyến công tác “cầu may” cho cái nghiệp làm báo. Biên cương xứ Nghệ những ngày đầu (đầu năm dương lịch) và cuối năm (cuối năm âm lịch) thời tiết lạnh cóng chân tay. Lạnh đến cắt da, cắt thịt khi phải hành xác trên con wave tàu cũ rích. Con ngựa sắt đưa chúng tôi đi từ bản làng này qua bản làng khác trên những con đường khúc khuỷu, quanh co... và chỉ đi bằng số 1 hoặc 2.
Rong ruổi trên những cung đường gian khổ, qua các bản làng nơi đâu chúng tôi cũng đều gặp hình ảnh các em nhỏ nơi biên cương xứ Nghệ đen sẹm, nhỏ thó như những cụ khoai lang vứt chõng chơ bên vệ đường hoặc hiên nhà. Hình ảnh các em đập vào mắt khiến chúng tôi không khỏi chạnh lòng khi giữa tiết trời nơi đây xuống thấp từ 7-10 độ C. Đến thời điểm này (ngày 14/1/2011) tại Nghệ An trời đã ấm lên. Tuy nhiên các nẻo đường, bản làng xa xôi nơi Miền tây xứ Nghệ vẫn còn lạnh đi đâu cũng bắt gặp hình ảnh con trẻ vui đùa trong giá rét...
Những hình ảnh dưới đây sẽ làm nhiều người xót xa:
Không quần...
có áo cũng tả tơi...
dù cho trời lạnh...
thỏa thuê nô đùa
Nhem nhuốc trẻ em biên cương Kỳ Sơn
Cùng cặp lồng đến lớp.
Trẻ em Keng Đu ban ngày...
Và về đêm.
Nguyễn Duy – Dân trí
No comments:
Post a Comment